
Sau khi ly hôn, tôi đặt ra mục đích phải sống thật nghiêm chỉnh, tập trung làm kinh tế để con tôi có chỗ dựa vững chắc. Hai mẹ con tôi sẽ sống thật đàng hoàng để chồng tôi phải ân hận suốt đời vì đã phản bội tôi.
Tôi không phải người phụ nữ xinh đẹp nhưng có ngoại hình khá ưa nhìn. Nhiều người đàn ông đã muốn đến với tôi, tha thiết xây dựng gia đình cùng tôi. Trong đó có nhiều người cùng hoàn cảnh, cũng có người vẫn là trai tân. Nhưng tôi quyết tâm lờ đi tất cả bởi vì tôi sợ người mới “khác máu tanh lòng” sẽ không mở rộng tấm lòng để yêu thương con gái tôi như con đẻ được. Hiện tại, hai mẹ con tôi vẫn sống tốt mà không cần đến sự xuất hiện của một người đàn ông. Tôi không để con gái phải thiếu gì.
Con gái tôi học hành tốt, ngoan ngoãn nên tôi rất hài lòng. Tôi không tiếc tiền đầu tư cho cháu được học ở trường tốt, thầy cô tốt. Tuy nhiên vì công việc mà tôi không thể đưa đón con đến trường hay theo sát con từng giây phút.
Thi thoảng con gái tôi có tủi thân vì không được mẹ quan tâm như các bạn. Nhưng khi tôi tâm sự với con rằng tôi quá bận, tôi phải cố gắng hết sức khi còn sức khỏe để kiếm tiền, dành giụm, tích trữ cho cuộc sống của hai mẹ con sau này, thậm chí có thể cho con đi du học thì cháu vui vẻ chấp nhận.
Đáng lẽ cuộc sống của hai mẹ con cứ vui vẻ như thế nếu đột nhiên tôi không phát hiện ra một chuyện tày trời.
Một đêm khi tôi đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc vì tiếng khóc thút thít của con gái. Tôi đi sang phòng con thì thấy con gái đang úp mặt vào gối khóc. Tôi hoảng hốt hỏi con có chuyện gì, cháu càng khóc nhiều hơn. Mất một lúc lâu, cháu rút ra trong ba lô một chiếc que thử thai, chìa ra trước mặt tôi. Hai vạch hồng hiện rõ trên que.
Tôi kinh hoàng tưởng như muốn ngất đi. Hàng trăm câu hỏi xồng xộc trong đầu tôi muốn hỏi cháu. Ai là tác giả của cái thai ấy? Con đã làm điều đó từ bao giờ? Sao con lại hoang phí cuộc đời đẹp đẽ mà mẹ đã mất công chăm bẵm. Sao con mới 13 tuổi đã biết mua que về thử thai. Trong khi tôi chết đứng thì con bé im lặng không nói câu nào mà chỉ khóc.
Tôi không muốn tin vào điều này. Điều gì đã khiến con gái tôi mất đi quãng đời đẹp đẽ một cách dễ dàng như thế. Tôi đã nghĩ đến giải pháp đưa cháu tới bệnh viện. Nhưng điều tôi lo sợ hơn là những khủng hoảng tâm lý sau này của cháu. Làm sao để con gái tôi vượt qua cơn chấn động này và sống tiếp phần đời còn lại?